Năm 1870, chàng trai Russell H.Conwell 27 tuổi đang làm phóng viên quốc tế cho tờ Người Du Lịch Mỹ, một tờ báo hàng tuần được xuất bản tại Boston. Trên đường công tác, anh ngồi trên một chiếc xe do lạc đà kéo dọc thung lũng giữa sông Tigris và Euphrates vùng Mesopotamia, anh nghe hướng dẫn viên người Ả - rập thêu dệt những câu chuyện để làm vui lòng các du khách Mỹ.
Conwell ấn tượng sâu sắc bởi huyền thoại về một nhà nông người Ba Tư giàu có tên là Ali Hafed. Bị lôi cuốn bởi những câu chuyện về một thầy tu, Ali Hafed đã trốn khỏi nông trại màu mỡ của mình để tìm kiếm một sự giàu có bao la trong những cánh đồng kim cương thần thoại.
Ali Hafed đã đi lang thang khắp mọi nơi, sưng cả chân và mệt lử. Tuổi trẻ và sự giàu có của anh đã biến mất, và anh đã chết như một kẻ không nhà, vỡ mộng, già nua. Không lâu sau đó, những cánh đồng kim cương hoang đường khó tin được tìm thấy trên chính mảnh đất của Ali Hafed.
Với những du khách khác, đây chỉ là một câu chuyện lôi cuốn, nhưng trong tâm trí của Conwell một sự thật vĩ đại đã được gieo mầm. Với anh, câu chuyện ấy muốn nói lên rằng: “Những viên kim cương của bạn không phải ở trên những ngọn núi xa xôi hay những vùng biển xa; chúng ở ngay trong sân sau nhà bạn nếu bạn đào chúng.”
Suốt cuộc đời mình, Conwell đã ứng dụng bài học quý giá này vô số lần. Giờ ông đã là tác giả của 40 quyển sách, ông được nhớ nhất với bài thuyết giảng nổi tiếng, “Những cánh đồng kim cương”. Vào đầu những năm 1900 ông trở thành nhà hùng biện lỗi lạc nhất của Mỹ. Đến lúc cuối đời, năm 1925, ông đã thực hiện bài diễn thuyết của mình hơn 6.000 lần ở hết thành phố này đến thành phố khác trên khắp nước Mỹ. Nó được lắng nghe bởi hàng triệu người từ các bục giảng kinh đến những bục diễn thuyết công cộng, qua đài phát thanh. Ngày nay nhiều người vẫn đang đọc bài diễn văn lạc quan, thực tế của ông và nghe nó trên băng cassette. Tiền thu được từ những bài diễn thuyết của mình được sử dụng để gây học bổng cho các sinh viên ở Đại học Temple, bang Philadelphia. Đây là trường Đại học do ông góp công gầy dựng nên. Ngôi trường này chính là một đài tưởng niệm vĩnh viễn cho tầm nhìn của ông – “Những cánh đồng kim cương” của ông thực sự. Toàn bộ sự việc này là một câu chuyện tuyệt vời.